Lời trần tình gởi quê hương

(VNBĐ – Thơ).

Kính tặng mẹ

Con lầm lũi đi tìm khát vọng
Xa quê theo tiếng gọi lòng
Mẹ ở lại tháng ngày cùng cây lúa
Nắng mưa, khuya sớm với ruộng đồng!

Cây lúa non, cây lúa trổ đòng
Qua mùa gặt, hạt mầm gieo xanh lại…
Mẹ chỉ một thời con gái
Rồi thời gian nhuộm trắng mái đầu!

Gần trọn cuộc đời gian khổ vì đâu?
Mẹ chỉ khóc một lần
ngày cha ra đi không trở lại
Tháng năm – cuộc đời – bờ bãi
Mẹ thủy chung như cây lúa quê nghèo!

Chúng con lớn khôn, rời tổ bay xa
Căn nhà cũ, vườn ấu thơ… gởi lại
Mùa khế chín không người trèo hái
Mẹ đợi hoài, chim cũng chẳng về ăn.

THANH DƯƠNG HỒNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ