Thương đất nước oằn mình trong mưa bão

(VNBĐ – Thơ).

Thương đất nước oằn mình trong mưa bão
Nước trăm sông dâng lũ lụt ngút trời
Bao thôn bản vùi mình trong lũ quét
Cảnh tan hoang sông núi phải ngậm ngùi

Lũ Bắc Kạn, lũ Lào Cai, Yên Bái
Lũ Bắc Giang, lũ Đình Cả, Thái Nguyên
Lũ sông Hồng, lũ sông Cầu cuộn đỏ
Lũ Lô, Thao, lũ sầm sập trăm miền

Thương đất nước – dáng con thuyền độc mộc
Phải chống chèo qua bão lũ, thiên tai
Phải tần tảo lá lành đùm lá rách
Giấu vào trong nước mắt, tiếng thở dài

Thương đất nước gồng mình trong mưa bão
Bao người con sống chết với quê hương
Đội mưa gió, dầm mình đi cứu nạn
Dẫu hy sinh như ở giữa chiến trường

Cả một thôn bị lũ bùn vùi lấp
Đất thương đau dậy tiếng khóc oan hồn
Còn sót lại với cái tên làng Nủ
Nỗi xót xa đau đớn đến tận cùng

Đêm mưa lớn, mẹ chong đèn thao thức
Lũ cuốn trôi ngập xóa những cánh đồng
Con tự hỏi, ngọn đèn kia tự hỏi:
Trong hồn người còn thao thức nào không?

Đêm đất lở vùi chôn bao đứa trẻ
Miền đau thương thảm họa lại chất chồng
Đêm tự hỏi và đất kia tự vấn:
Trong hồn người còn đau đớn nào không?

NGUYỄN VIỆT CHIẾN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ