Rơi

(VNBĐ – Văn trẻ).

Nỗi buồn trong túi đã rơi
Con đường tan tầm dựng lên như vách núi
Không thể bước đến
Không thể rời đi
Em dừng lại và tự ăn tiếng nói.

Cuộc va đập tàn khốc im lìm
Con chim nhỏ rơi khỏi bầu trời
Vệt máu đỏ loang dần hoàng hôn

Hàng cây ngất lịm hai bên đường
Những cánh hoa dầu lang thang tìm nơi biến mất
Ở khoảnh khắc tất cả sắp chạm đất
Em đã kịp đặt xuống câu thơ.

Bài thơ bám rễ trong tim
Dưới bóng cây lao xao sáng tối
Đóa quỳnh khẽ mở mùi hương
Chưng cất vầng trăng.

MY TIÊN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ