(VNGL – Thơ).
Em cười
nụ cười trơ khốc, ráo hoảnh
nhìn những vòng tròn được tạo ra trên mặt nước
nhỏ dần và biến mất
em thẳm xa một ánh nhìn
Em nhớ về giấc mơ
những trang giấy trắng thơm nồng
những nét chữ tròn ngộ nghĩnh
đôi mắt biết cười của mẹ
sự ấm áp từ cha
trong căn nhà nhỏ
kín gió
Giấc mơ gãy vụn sau một cơn bão
chắp vá
vết sẹo từ trong tâm trí bước ra ngoài hiện thực
em khóc sau những đắng cay
đôi bàn tay thô ráp
đang úp vào khuôn mặt nứt nẻ
già hơn tuổi
Em đã thôi khóc
em đã thôi cười
đôi lúc mênh mang
như cơn gió thốc qua ngôi nhà trống
không có mẹ, cũng chẳng cha
gió đi rồi
còn em
thênh thang giữa thung sâu
nơi bầy cây ngã xuống một ánh nhìn.
LÊ VI THỦY

