Tôi đi qua

(VNBĐ – Thơ).

Tôi đi qua bóng cây ngày nắng
những vòm xanh ôm tôi lẳng lặng
chói chang tiếng ve
tôi đi qua hơi thở tháng Tư
phấp phỏng những ai còn ai mất
người bạn như chiếc lá âm thầm
sau quãng đời chiến chinh rồi lay lắt

tôi đi qua những run rẩy nguyện cầu
bình yên cho những người tôi yêu
tiếng ve đỏ mà trời xanh lắm
những gay gắt hồn ta đằm thắm

tôi đi qua bóng một chiếc cầu
bắc ngang dòng tưởng tượng
bao người sang, sông vẫn lặng bên trời
nước thăm thẳm bấp bênh hy vọng

tôi đi qua tiếng bìm bịp kêu chiều
như gõ nhịp một ngày đang tắt
gió ngẩn ngơ không biết về đâu
giữa một bầy bê tông cốt sắt

tôi đi qua những ảnh hình mê hoặc
đời nhạt nhòa còn thơ lưu lạc
ngọn lửa ấy một thời khao khát
bây giờ người ta lạnh lẽo xa

tôi đi qua… nhưng tôi không thể
dễ dàng buông những giấc mơ kỳ lạ
tôi thế nào giờ vẫn thế thôi
cây đâm chồi chính nơi cây trụi lá.

THANH THẢO

(Văn nghệ Bình Định số 97 tháng 5.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đi nghe gió

Không có gió. Nàng đi tìm cố hương. Không gian trở nên lạnh lẽo vô cùng. Nàng như bình chân ở nơi chốn tâm hồn mà cũng lung lạc nơi đáy sâu tâm hồn ấy…

Bài hát của bảy giấc mơ

Bảy đêm rồi, trong giấc mơ tôi không biết hình thể nàng ra sao. Chỉ ánh mắt sâu và buồn như giai điệu của điệp khúc Gloomy Sunday ám ảnh tôi cùng với khuôn mặt màu xanh pha sắc tím…

Chái bếp vương mùi khói

Chái bếp nhỏ thôi, vách tường gạch cũ kĩ, lấm lem tro bụi, vậy mà ấm lạ. Đều đặn mỗi ngày, gà vừa cất tiếng gáy, má đã dậy nhóm lửa, ngọn lửa con nhảy tí tách, mùi khói quyện hơi sương cay sè mắt…