Xin lòng nhẹ mây ngàn

(VNBĐ – Thơ).

Xin trả cho người cuộc rượu ngày xưa
Say mấy chục năm lẽ nào chưa đủ
Tỉnh lại thôi, vạc kêu sầu chốn cũ
Đếm sao khuya nghe day dứt câu Kiều

Xin trả cho người nỗi nhớ chắt chiu
Ướp vào thơ đắng gấp nghìn mật đắng
Thấp thoáng tiếng cười giữa lòng giấy trắng
Ai hững hờ bỏ lại héo ngọn cau

Xin trả cho người phù phiếm xôn xao
Vọng tiếng chuông chiều, nồi kê chưa chín
Chẳng thấy buồn, chỉ là hơi bịn rịn
Chút tình em theo chớp bể mưa nguồn

Xin trả cho người cả ánh trăng suông
Hiu hắt cuộc tình nguyệt rằm – mồng Một
Trả hết cho người lỡ mai lỡ mốt
Gặp lại nhau xin lòng nhẹ mây ngàn.

MẠC TƯỜNG

(Văn nghệ Bình Định số 110+111 tháng 6+7.2022)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Chái bếp vương mùi khói

Chái bếp nhỏ thôi, vách tường gạch cũ kĩ, lấm lem tro bụi, vậy mà ấm lạ. Đều đặn mỗi ngày, gà vừa cất tiếng gáy, má đã dậy nhóm lửa, ngọn lửa con nhảy tí tách, mùi khói quyện hơi sương cay sè mắt…

Thương những ngọn đồi

Cô quên hết mọi thứ trên đời bây giờ, ngoại trừ điều dường như là tuyệt đối cần thiết: đưa người phụ nữ đó trở lại những ngọn đồi khi bà còn có thể nhìn thấy chúng…

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…