Mẹ và mùa xuân

(VNBĐ – Thơ). 

Cánh cò in bóng dòng sông
mang theo dáng mẹ gánh gồng đời con
mồ hôi trắng vạt áo sờn
rưng rưng hạt gạo nuôi con tháng ngày!

Xuân vào mơn mởn trong tay
ngàn hoa nắng nhuộm cỏ cây mát lành
líu lo chim hót trên cành
giọng nào sánh được lời tình mẹ ru!

Nhạc hồng chuyển khúc tâm tư
nhớ thương quá đỗi dáng từ mẫu xưa
xuân về như tỉnh như mơ
bên sông nắng vãng tuổi thơ vọng về

Gió đùa chim én trời quê
lộc vừng đỏ thắm ven đê rơi đầy
xuân về bên mẹ chiều nay
gửi bao tiếng hát những ngày xa con!

HỒNG PHÚC

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thương những ngọn đồi

Cô quên hết mọi thứ trên đời bây giờ, ngoại trừ điều dường như là tuyệt đối cần thiết: đưa người phụ nữ đó trở lại những ngọn đồi khi bà còn có thể nhìn thấy chúng…

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất