Biển

(VNBĐ – Văn trẻ). Tôi nhớ biển mỗi sớm tinh mơ
Trời còn yên giấc giữa sương mờ
Cát trải thảm nâng gót chân nhỏ
Gió dịu dàng đón một nàng thơ

Tôi nhớ biển mỗi buổi chiều tà
Nắng dần lùi về chốn xa xa
Sóng dang tay ôm thân rệu rã
Và cất tiếng vỗ về hiền hòa

Tôi nhớ biển mỗi đêm gối đầu
Sao trời đong đầy đáy mắt nâu
Trăng giờ sao chỉ còn một mẩu
Như hồn ai đã thấm đẫm sầu

Tôi nhớ biển như nhớ người tình
Dẫu rằng người ấy mãi lặng thinh
Cô đơn dạy tôi, yêu chẳng tính
Biển dạy tôi, nhớ tự thương mình.

HỒ NGUYỆT LINH

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Con viết cho cha trong một chiều lặng gió

Cha chẳng bao giờ nói về yêu thương
chỉ lặng lẽ dậy sớm hơn bình minh con biết
trước khi tiếng gà cất giọng
trước khi cánh đồng trổ chín
bàn tay cha đã nắm cả vụ mùa

Tự khúc chiều quê…

Phía đó nắng chiều rơi khắp lối
Bếp nhà ai giăng khói nồng nàn
Trong mơ đắm bước về rất vội
Bầy dế kêu vọng tiếng thì thầm.

Hai hạt đậu trong lòng đất

Tôi không nhận ra ba đã già, cho đến mùa xuân năm rồi trở về từ thành phố, ba đến đón tôi. Và tôi ngồi sau xe, chợt thấy những sợi tóc bạc lòe xòe ẩn hiện sau chiếc mũ sờn…

Nghe em

Giữa mùa lá
Rồi mọi thứ sẽ quay trở lại 
vì em không cầm gì trên ngón tay thon
Giữ giùm anh mùa lá