Biển quê

(VNBĐ – Văn trẻ).

Anh có về uống giọt quê xưa
nơi căng phồng cả một thời tuổi trẻ
nơi mẹ khom lưng cạy hà, chiếc nón nhấp nhô
biển chưa bao giờ lặng lẽ

và cha lênh đênh cưỡi con sóng bạc đầu…

Chiếc thúng nghiêng nghiêng trôi bóng cha về đâu?
vòm ngực trần oai hùng trước gió
cái nắng biển mặn tạp gò má cha rực đỏ

mẻ lưới nhấp nhô trên bồi bãi quê nhà

Mẹ ôm sảo nhặt con tráp, con khoai tấp tểnh xuống đường xa
kịp phiên chợ sớm
gió túm lọn tóc pha sương, mắt nhúm vết chân chim
thắp đêm chong đèn chờ cha đi thuyền về muộn

thắt lòng lo âu

Cho tiếng cười em thơ uống ánh hoàng hôn biển nhiệm màu
hiền hòa và trong trẻo
đôi ba lần thấy mình oai hùng trong giấc mơ hoài bão

giữa lớp học đơn sơ

Rồi xa biển
xa quê
xa mẹ cha và những con sóng vỗ bờ
hành lý chất đầy mùi mồ hôi trắng muối
có đi trăm nẻo tha hương nhưng lòng không thôi nghĩ về nguồn cội

đau đáu nỗi đêm

Anh có về
   mẹ vẫn ngồi bên bậu thềm
          cha hong mảng lưới khô sau vách

đợi con.

LÊ NHI

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Con viết cho cha trong một chiều lặng gió

Cha chẳng bao giờ nói về yêu thương
chỉ lặng lẽ dậy sớm hơn bình minh con biết
trước khi tiếng gà cất giọng
trước khi cánh đồng trổ chín
bàn tay cha đã nắm cả vụ mùa

Tự khúc chiều quê…

Phía đó nắng chiều rơi khắp lối
Bếp nhà ai giăng khói nồng nàn
Trong mơ đắm bước về rất vội
Bầy dế kêu vọng tiếng thì thầm.

Hai hạt đậu trong lòng đất

Tôi không nhận ra ba đã già, cho đến mùa xuân năm rồi trở về từ thành phố, ba đến đón tôi. Và tôi ngồi sau xe, chợt thấy những sợi tóc bạc lòe xòe ẩn hiện sau chiếc mũ sờn…

Nghe em

Giữa mùa lá
Rồi mọi thứ sẽ quay trở lại 
vì em không cầm gì trên ngón tay thon
Giữ giùm anh mùa lá