Cánh đồng mùa xuân tuổi thơ

(VNBĐ – Thơ). 

tôi nằm trên cánh đồng mùa xuân tuổi thơ
bẹp sát cỏ
như con nhái nằm thở trên lá xanh
những người làm đồng quên gọi tôi về
vì hoàng hôn đã phủ tôi kín chân
và sương trong mắt họ

buổi chiều đem mênh mông đến nhuộm đỏ
đôi mắt ướt tôi
con đường mòn trườn vào bóng tối
bỏ lại đêm luênh loang
như con nghé lạc ngàn cô đơn
gục đầu nghe hoang vu qua bốn phương tràn xuống
gục đầu
đất lên tóc tôi hương

ban mai
những người đi từ dưới sông lên thấy
con nghé buồn bã gọi bầy
bên vạt đồng tôi khóc đêm qua.

QUỐC SINH

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Mảnh ghép

Minh về tới ngôi nhà cũ lúc xế chiều. Tiếng sóng biển quen thuộc từ xa vọng lại nghe đến nao lòng. Lòng Minh rưng rưng xúc động…

Con viết cho cha trong một chiều lặng gió

Cha chẳng bao giờ nói về yêu thương
chỉ lặng lẽ dậy sớm hơn bình minh con biết
trước khi tiếng gà cất giọng
trước khi cánh đồng trổ chín
bàn tay cha đã nắm cả vụ mùa

Tự khúc chiều quê…

Phía đó nắng chiều rơi khắp lối
Bếp nhà ai giăng khói nồng nàn
Trong mơ đắm bước về rất vội
Bầy dế kêu vọng tiếng thì thầm.

Ánh sáng & Hương thơm

Cơn gió lạ ở làng quê những ngày “tập kết” trôi qua rồi. Con tàu đã rẽ sóng mang Phương và bao bạn bè nhỏ tuổi đi về một chân trời xa lạ. Bờ biển Quy Nhơn lặng lại…