Con viết cho cha trong một chiều lặng gió

(VNGL – Văn trẻ).

Con vẫn nhớ buổi chiều năm ấy
cha ngồi vá lại chiếc lưới cũ bên hiên
ánh nắng cuối ngày vỡ trên lưng áo
mùi mồ hôi hòa với mùi khói rơm.

Cha chẳng bao giờ nói về yêu thương
chỉ lặng lẽ dậy sớm hơn bình minh con biết
trước khi tiếng gà cất giọng
trước khi cánh đồng trổ chín
bàn tay cha đã nắm cả vụ mùa.

Cha dạy con biết cách đi bằng đôi chân mình
dù đường đời đầy sỏi đá
cha dạy con biết cúi đầu khi sai
và ngẩng lên khi dông gió
cha không dạy con bằng lời
mà bằng cuộc đời lặng thầm trắc trở.

Giờ con đã đi xa
qua những thành phố sáng đèn
những con đường thẳng tắp
nơi không còn bóng dáng cha đứng đợi
nhưng mỗi lần mỏi mệt
con lại nghe tiếng cuốc của cha trong tim mình
tiếng cuốc rơi vào đất
chắc nịch, kiên trì
như lời nhắc nhở: “Đừng quên gốc rễ, cội nguồn”

Nếu một ngày con được trở về
con sẽ kể cha nghe về những giấc mơ dở dang
về những khi con lạc hướng
mà vẫn thấy ánh đèn nhà mình ở cuối chân trời.

Cha ơi
trong tim con lúc này
cha là dòng sông không bao giờ cạn
là tiếng thở của đất sau cơn mưa dầm
là bàn tay khô ráp chạm vào tóc con
và hóa thành ngọn gió hiền lành giữa miền châu thổ.

Có lẽ
trên bầu trời mỗi đêm con ngước nhìn
ngôi sao sáng nhất
chính là đôi mắt cha
vẫn dõi theo
nhẹ thôi
mà bừng lên cội nguồn của một mùa xa lắc…

PHAN ĐẠI DUY

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Bài hát của bảy giấc mơ

Bảy đêm rồi, trong giấc mơ tôi không biết hình thể nàng ra sao. Chỉ ánh mắt sâu và buồn như giai điệu của điệp khúc Gloomy Sunday ám ảnh tôi cùng với khuôn mặt màu xanh pha sắc tím…

Chái bếp vương mùi khói

Chái bếp nhỏ thôi, vách tường gạch cũ kĩ, lấm lem tro bụi, vậy mà ấm lạ. Đều đặn mỗi ngày, gà vừa cất tiếng gáy, má đã dậy nhóm lửa, ngọn lửa con nhảy tí tách, mùi khói quyện hơi sương cay sè mắt…

Thương những ngọn đồi

Cô quên hết mọi thứ trên đời bây giờ, ngoại trừ điều dường như là tuyệt đối cần thiết: đưa người phụ nữ đó trở lại những ngọn đồi khi bà còn có thể nhìn thấy chúng…

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…