Khúc ru ngày về

(VNBĐ – Văn trẻ).

Mẹ tôi nhóm bếp lá dừa
Thấy trong ngọn lửa chợt thừa nỗi đau
Củi khô ướt trận mưa rào
Khói đùn cay mắt bay vào lặng im.

Ngõ quê nghe gió qua thềm
Mẹ ngồi tựa cửa làm nên cuộc chờ
Bìm bịp kêu đến bao giờ?
Còn nghe con nước vỗ bờ mênh mông.

Lục bình mắc nợ bến sông
Dạt trôi từ độ lớn ròng với quê
Mưa rơi ướt đẫm lối về
Mẹ còn quang gánh trên đê bấm bùn.

Về thương lấy củ khoai sùng
Biết đâu còn được vẫy vùng sông sâu
Mẹ giờ mây trắng ngang đầu
Nhìn quê chưa rõ, nhìn đâu cũng buồn…

Với tay bắt hụt cánh chuồn
Tuổi thơ đi mất gió luồn qua tay
Tôi về cúi lạy đất đai
Qua mùa dông bão đợi ngày nắng lên…

NGUYỄN CHÍ NGOAN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Con viết cho cha trong một chiều lặng gió

Cha chẳng bao giờ nói về yêu thương
chỉ lặng lẽ dậy sớm hơn bình minh con biết
trước khi tiếng gà cất giọng
trước khi cánh đồng trổ chín
bàn tay cha đã nắm cả vụ mùa

Tự khúc chiều quê…

Phía đó nắng chiều rơi khắp lối
Bếp nhà ai giăng khói nồng nàn
Trong mơ đắm bước về rất vội
Bầy dế kêu vọng tiếng thì thầm.

Hai hạt đậu trong lòng đất

Tôi không nhận ra ba đã già, cho đến mùa xuân năm rồi trở về từ thành phố, ba đến đón tôi. Và tôi ngồi sau xe, chợt thấy những sợi tóc bạc lòe xòe ẩn hiện sau chiếc mũ sờn…

Nghe em

Giữa mùa lá
Rồi mọi thứ sẽ quay trở lại 
vì em không cầm gì trên ngón tay thon
Giữ giùm anh mùa lá