Mắc nợ quê hương

(VNBĐ – Thơ). 

Lớn lên, mẹ kể:
“Đẻ mày khó nhất chín đứa con”

ngày vượt cạn
nỗi đau sinh tử, mẹ rượt cha

núm rốn chôn đau đáu quê nhà
thương cha một đời giông bão
tìm miếng cơm trong cơn sóng dữ bủa vây
mẹ tần tảo nhặt từng con ốc gạo
nuôi đàn con thân cò lau sậy

mẹ gánh biển lên non
dời non xuống biển
lặn lội chợ xa đồng lầy
hông chai sần đập vỏ xe xơ
níu tình thương chòm xóm
kéo con sông quấn lấy làng

để bây giờ
con nợ đất mẹ quê cha
con xin
kéo cày
trên cánh đồng xưa hoang hóa
trồng bông lau phơ phất ráng chiều tà!

NGUYỄN NGỌC LỐI

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Mảnh ghép

Minh về tới ngôi nhà cũ lúc xế chiều. Tiếng sóng biển quen thuộc từ xa vọng lại nghe đến nao lòng. Lòng Minh rưng rưng xúc động…

Con viết cho cha trong một chiều lặng gió

Cha chẳng bao giờ nói về yêu thương
chỉ lặng lẽ dậy sớm hơn bình minh con biết
trước khi tiếng gà cất giọng
trước khi cánh đồng trổ chín
bàn tay cha đã nắm cả vụ mùa

Tự khúc chiều quê…

Phía đó nắng chiều rơi khắp lối
Bếp nhà ai giăng khói nồng nàn
Trong mơ đắm bước về rất vội
Bầy dế kêu vọng tiếng thì thầm.

Ánh sáng & Hương thơm

Cơn gió lạ ở làng quê những ngày “tập kết” trôi qua rồi. Con tàu đã rẽ sóng mang Phương và bao bạn bè nhỏ tuổi đi về một chân trời xa lạ. Bờ biển Quy Nhơn lặng lại…