Tôi đi tìm tôi

(VNBĐ – Văn trẻ).

Không biết từ khi nào
Mỗi lúc buồn tôi thường soi mình trên nấm mồ ảo ảnh
bia mộ còn ghi tên

không tìm được mình
bóng đổ nghiêng trên bức tường loang lổ
treo thõng vạt bông cúc nhỏ
tiễn đưa…

mong manh trắng giống cuộc tình lỡ hẹn
đến tận giờ.
như đôi bồ câu gù nhau trên gối
như màu váy tôi liệm cuộc tình hấp hối
thấp thỏm hóa rong rêu

những đêm mồ côi
tình hóa vết sẹo tãi cánh họa mi dưới ánh trăng
hõm ngực tôi còn nguyên vệt son cũ
Cả chiếc rèm vén dở
những lần cạn yêu

từ khi nào
tôi vịn mình víu những đóa của tháng sinh thần
tháng vụn vỡ

van mình thôi nức nở
đàn bà trong tôi…

LÊ NHI

(Văn nghệ Bình Định số 101 tháng 9.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Con viết cho cha trong một chiều lặng gió

Cha chẳng bao giờ nói về yêu thương
chỉ lặng lẽ dậy sớm hơn bình minh con biết
trước khi tiếng gà cất giọng
trước khi cánh đồng trổ chín
bàn tay cha đã nắm cả vụ mùa

Tự khúc chiều quê…

Phía đó nắng chiều rơi khắp lối
Bếp nhà ai giăng khói nồng nàn
Trong mơ đắm bước về rất vội
Bầy dế kêu vọng tiếng thì thầm.

Hai hạt đậu trong lòng đất

Tôi không nhận ra ba đã già, cho đến mùa xuân năm rồi trở về từ thành phố, ba đến đón tôi. Và tôi ngồi sau xe, chợt thấy những sợi tóc bạc lòe xòe ẩn hiện sau chiếc mũ sờn…

Nghe em

Giữa mùa lá
Rồi mọi thứ sẽ quay trở lại 
vì em không cầm gì trên ngón tay thon
Giữ giùm anh mùa lá