Từ trong huyền sử

(VNBĐ – Văn trẻ). 

Sinh ra từ sự tích mẹ trăm con
lịch sử là máu và nước mắt
không thôi mơ ước về bình yên no ấm

câu chuyện nước Việt nghìn đời chảy trong huyết quản mỗi con dân.

Đêm đêm gió thổi rát nỗi nhớ đất liền
người lính thức
chênh chao sóng
mênh mông gió
ta muôn đời gìn giữ đảo xa
phó thác mình dưới nắng mưa dông bão

hải phận này còn in bóng ngư dân.

Con cá rô lội đồng lũ đớp giọt mưa đầu mùa
bà mẹ ngồi bến sông nhìn cá ròng ròng đỏ mắt chiều mây
tháng Mười, con trăng không còn tỏ ngõ làng

khói trầm hương đốt giấc mơ nhà sư mắt buồn dưới mái hiên cũ nát.

Dãy Trường Sơn người lính già đi tìm đồng đội
hồn lính trận đêm neo tiếng cuốc kêu mé bìa rừng
mùa đông ở đây còn nguyên những cơn mưa lạnh
đóa hoa lan nở thầm lặng trong cái bóng khổng lồ của rừng cây
người mẹ già thắp nhang cho con
nghe hồn nước vọng từng tiếng mưa rừng gội cơn đau trong bùn đất

xương cốt có còn vẹn nguyên.

Ống tre thổi hồn nước Văn Lang bữa cơm
từ lửa rạ rơm huyền sử
giống Rồng Tiên còn dấu tích trên mặt trống đồng

bao đời còn ngân vang tiếng vọng…

TRẦN QUỐC TOÀN 

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Con viết cho cha trong một chiều lặng gió

Cha chẳng bao giờ nói về yêu thương
chỉ lặng lẽ dậy sớm hơn bình minh con biết
trước khi tiếng gà cất giọng
trước khi cánh đồng trổ chín
bàn tay cha đã nắm cả vụ mùa

Tự khúc chiều quê…

Phía đó nắng chiều rơi khắp lối
Bếp nhà ai giăng khói nồng nàn
Trong mơ đắm bước về rất vội
Bầy dế kêu vọng tiếng thì thầm.

Hai hạt đậu trong lòng đất

Tôi không nhận ra ba đã già, cho đến mùa xuân năm rồi trở về từ thành phố, ba đến đón tôi. Và tôi ngồi sau xe, chợt thấy những sợi tóc bạc lòe xòe ẩn hiện sau chiếc mũ sờn…

Nghe em

Giữa mùa lá
Rồi mọi thứ sẽ quay trở lại 
vì em không cầm gì trên ngón tay thon
Giữ giùm anh mùa lá