Viết bên cầu Phụ Ngọc

(VNGL – Thơ).

Có những ngày
tôi hành hương trên quê hương mình

đi trên con đường quen lạ.

Không thấy dấu chân tiền nhân
nhưng tôi biết họ đã đi, ngón choãi ra bám đất
để nơi này là đường, nơi kia cánh đồng,
nọ cây cầu bắc qua sông
và xa nữa, tháp thời gian kể chuyện
sông hợp nơi này, phân dòng chốn nọ
người kể sao hết phân hợp

mây nói vô cùng tụ tan.

Chậm lại trên con đường cái quan
dừng chân nghe nước, ngẩng đầu vọng mây
hay máu và mồ hôi trong sắc xanh
phượng bay từ hàng vạn hoàng hôn nổi lửa
thu trổ thiết tha cỏ hồng cỏ bạc
nắng dẫn lối vào mơ

câu thơ mọc từ cằn cỗi.

Trong lặng thinh
sự sống từng trang nhẫn nại
lối nước đường mây dấu cỏ hoa
ngòi bút từng giọt từng giọt

ứa.

DUYÊN AN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Mảnh ghép

Minh về tới ngôi nhà cũ lúc xế chiều. Tiếng sóng biển quen thuộc từ xa vọng lại nghe đến nao lòng. Lòng Minh rưng rưng xúc động…

Con viết cho cha trong một chiều lặng gió

Cha chẳng bao giờ nói về yêu thương
chỉ lặng lẽ dậy sớm hơn bình minh con biết
trước khi tiếng gà cất giọng
trước khi cánh đồng trổ chín
bàn tay cha đã nắm cả vụ mùa

Tự khúc chiều quê…

Phía đó nắng chiều rơi khắp lối
Bếp nhà ai giăng khói nồng nàn
Trong mơ đắm bước về rất vội
Bầy dế kêu vọng tiếng thì thầm.

Ánh sáng & Hương thơm

Cơn gió lạ ở làng quê những ngày “tập kết” trôi qua rồi. Con tàu đã rẽ sóng mang Phương và bao bạn bè nhỏ tuổi đi về một chân trời xa lạ. Bờ biển Quy Nhơn lặng lại…