Vọng phu

(VNBĐ – Văn trẻ).

Nắng sục sôi lòng biển
Khô mòn sỏi đá
Cây cỏ trơ xương cát trắng bay tro cốt
Núi đã chết rừng đã tàn
Nắng còn đăm đắm tìm gì nơi đáy bể.

Người đàn bà đã đợi suốt ngàn năm
Và ngàn năm sau vẫn đợi
Lưng còng
Mắt nhỏ máu
Phơi thân trên đỉnh đồi
Tiếng khóc con thơ cào xé bầu trời
Nắng đổ dầu sôi nổi màng màng mặt sóng
Người đàn bà nuốt nghẹn biển vào trong.

Đại ngàn khóc nàng mà xanh
Mây trời xót thương nàng mà tụ lại
Sao nàng khờ dại
Đem thân mình tận hiến cho lòng thủy chung
Vì một người đàn ông đã dứt lòng đi mãi mãi

Điều gì còn tồn tại
Tình yêu, nỗi hận hay lòng tự tôn
đỉnh trời thành mồ chôn cho niềm đau sau cuối

Chiều nay nàng đã gỡ tấm lưng trần
Giải thoát mình cùng tảng đá cô đơn
Không vọng phu và vọng tưởng điều gì
Những cánh én mơ hồ bay trong ý nghĩ
Nàng lặng lẽ rời đi…

MY TIÊN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Con viết cho cha trong một chiều lặng gió

Cha chẳng bao giờ nói về yêu thương
chỉ lặng lẽ dậy sớm hơn bình minh con biết
trước khi tiếng gà cất giọng
trước khi cánh đồng trổ chín
bàn tay cha đã nắm cả vụ mùa

Tự khúc chiều quê…

Phía đó nắng chiều rơi khắp lối
Bếp nhà ai giăng khói nồng nàn
Trong mơ đắm bước về rất vội
Bầy dế kêu vọng tiếng thì thầm.

Hai hạt đậu trong lòng đất

Tôi không nhận ra ba đã già, cho đến mùa xuân năm rồi trở về từ thành phố, ba đến đón tôi. Và tôi ngồi sau xe, chợt thấy những sợi tóc bạc lòe xòe ẩn hiện sau chiếc mũ sờn…

Nghe em

Giữa mùa lá
Rồi mọi thứ sẽ quay trở lại 
vì em không cầm gì trên ngón tay thon
Giữ giùm anh mùa lá