Phóng sinh mùa thu

(VNBĐ – Thơ).

Tương tư gì giọt ngâu vừa rơi…
Miền trăng mù sương xưa phơi màu dang dở…
Em phóng sinh gì mùa thu yêu dấu thoáng bóng chim ngàn tha sợi gió thuyền quyên về trọ nắng chiều hồng hoang cổ tháp…

Những bậc thiền lưu dấu phiến đời lá trớt vào đêm hóa thạch cánh bèo hào hoa đời sóng…

Ai giấu phía xanh chiều hực hỡ một thu phai duyên nợ tha phương những thân phận tình cờ…

Vành đai lửa Thái Bình Dương âm âm những lằn sóng kỷ hà trôi giạt muôn tiếng thở dài bơ vơ mẫu hệ…

LÊ ÂN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ