Thơ dự thi của Trần Kế Hoàn

(VNBĐ – Thơ dự thi).

Gặp con ngoài đảo Trường Sa

(Cho một bà mẹ ra Trường Sa thăm con là chiến sĩ Hải quân)

Ngả vào vồng ngực Trường Sa
Bao nhiêu cuồn cuộn trong da thịt này
Ôm con đâu sóng mà say
Dập dồn run cả vòng tay quê mình.
Tựa vào vai đảo bình minh
Quả tim thình thịch phía hình hài con
Mẹ sinh giọt máu nước non
Hai mươi năm trước mỏi mòn là đây
Vững vàng ở Song Tử Tây
Thấy trong vạm vỡ ngấm đầy tin yêu
Bóng con trai rợp xuống chiều
Mắt cười mẹ mở ra nhiều ban mai
Vượt qua một hải trình dài
Ôm con…
Mẹ lớn cao ngoài nước non…

28.5.2025

 

Tìm trong sắc áo blouse

(Kính tặng những thầy thuốc Quân y viện 175 công tác ở huyện đảo Trường Sa)

Một bác sĩ phụ trách cả mấy khoa
Đảo ít người nên thừa sóng gió
Cột mốc chủ quyền quốc kỳ thắm đỏ

Màu áo blouse sáng phía đảo xa

Yêu biển quê mình, hồi môn của ông cha
Có con sóng bị thương cũng cần thăm khám
Bám biển giữ quê, bác ngư dân tai nạn…

Kẻ cướp rình mò biển cũng lúc ốm đau

Bốc thuốc kê đơn cho cả mai sau
Cũng tiêm vắc-xin, dõi tiếng cười khoa sản
Thêm một công dân, là thêm nguồn sáng

Đón tiếng khóc chào đời cho non nước sinh sôi…

Trong ống nghe tiếng tim biển sục sôi
Nhiệt kế mách thân nhiệt từng hòn đảo
Những kíp trực, hội chẩn nơi dông bão
Tìm thấy mình trong sắc áo blouse.

7.2024

TRẦN KẾ HOÀN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Bài hát của bảy giấc mơ

Bảy đêm rồi, trong giấc mơ tôi không biết hình thể nàng ra sao. Chỉ ánh mắt sâu và buồn như giai điệu của điệp khúc Gloomy Sunday ám ảnh tôi cùng với khuôn mặt màu xanh pha sắc tím…

Chái bếp vương mùi khói

Chái bếp nhỏ thôi, vách tường gạch cũ kĩ, lấm lem tro bụi, vậy mà ấm lạ. Đều đặn mỗi ngày, gà vừa cất tiếng gáy, má đã dậy nhóm lửa, ngọn lửa con nhảy tí tách, mùi khói quyện hơi sương cay sè mắt…

Thương những ngọn đồi

Cô quên hết mọi thứ trên đời bây giờ, ngoại trừ điều dường như là tuyệt đối cần thiết: đưa người phụ nữ đó trở lại những ngọn đồi khi bà còn có thể nhìn thấy chúng…

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…