Thơ dự thi của Lê Văn Hiếu

(VNBĐ – Thơ dự thi).

Ta lớn lên trong thúng mủng giần sàng

Đàn chim bấu cong cả bụi tre già
Bấu vào ta nỗi nhớ

Ngoại ta từng cõng câu hò qua sông
Để tìm chồng – tìm vợ
Khắc khoải nhịp chày giã nát đêm trăng

Rồi ta có mẹ – mẹ ta có con
Ta chắc lép giần sàng sinh ra ở đó

Ta trắng tinh hay ta còn bọc vỏ
Câu hò xưa đã bóc lụa ta rồi

Ta lăn lóc đứng ngồi
Ta lên rừng xuống bể

Nay ta chín – ta vẫn là hạt gạo
Vẫn đăm đắm cánh đồng chiều
Vẫn thương câu hát gánh qua sông…

 

Chia bão từ quê

Ở đây cũng sốt sắng gió, sốt sắng mưa, sốt sắng nghiêng cây, cây cúi rạp buồn
Chiếc lá rơi găm vào ta nỗi nhớ, giờ mẹ ta ở quê không biết làm sao nữa, mẹ có lạnh lắm không?
Mưa quê có nhiều, đường quê có ngập, đồng quê có tràn?
Tự dưng ập vào ta nhiều trận lụt, ta buồn
Tự dưng nhớ những bè kiến nổi trôi, xoáy trong dòng nước bạc lòng ta chông chênh
Lòng ta tiếc những hạt gạo ngày ngày kiến tha về tổ, cái tổ đầy ngập lụt; ta thương…

LÊ VĂN HIẾU

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Bài hát của bảy giấc mơ

Bảy đêm rồi, trong giấc mơ tôi không biết hình thể nàng ra sao. Chỉ ánh mắt sâu và buồn như giai điệu của điệp khúc Gloomy Sunday ám ảnh tôi cùng với khuôn mặt màu xanh pha sắc tím…

Chái bếp vương mùi khói

Chái bếp nhỏ thôi, vách tường gạch cũ kĩ, lấm lem tro bụi, vậy mà ấm lạ. Đều đặn mỗi ngày, gà vừa cất tiếng gáy, má đã dậy nhóm lửa, ngọn lửa con nhảy tí tách, mùi khói quyện hơi sương cay sè mắt…

Thương những ngọn đồi

Cô quên hết mọi thứ trên đời bây giờ, ngoại trừ điều dường như là tuyệt đối cần thiết: đưa người phụ nữ đó trở lại những ngọn đồi khi bà còn có thể nhìn thấy chúng…

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…