(VNGL – Văn trẻ).
Con vẫn nhớ buổi chiều năm ấy
cha ngồi vá lại chiếc lưới cũ bên hiên
ánh nắng cuối ngày vỡ trên lưng áo
mùi mồ hôi hòa với mùi khói rơm.
Cha chẳng bao giờ nói về yêu thương
chỉ lặng lẽ dậy sớm hơn bình minh con biết
trước khi tiếng gà cất giọng
trước khi cánh đồng trổ chín
bàn tay cha đã nắm cả vụ mùa.
Cha dạy con biết cách đi bằng đôi chân mình
dù đường đời đầy sỏi đá
cha dạy con biết cúi đầu khi sai
và ngẩng lên khi dông gió
cha không dạy con bằng lời
mà bằng cuộc đời lặng thầm trắc trở.
Giờ con đã đi xa
qua những thành phố sáng đèn
những con đường thẳng tắp
nơi không còn bóng dáng cha đứng đợi
nhưng mỗi lần mỏi mệt
con lại nghe tiếng cuốc của cha trong tim mình
tiếng cuốc rơi vào đất
chắc nịch, kiên trì
như lời nhắc nhở: “Đừng quên gốc rễ, cội nguồn”
Nếu một ngày con được trở về
con sẽ kể cha nghe về những giấc mơ dở dang
về những khi con lạc hướng
mà vẫn thấy ánh đèn nhà mình ở cuối chân trời.
Cha ơi
trong tim con lúc này
cha là dòng sông không bao giờ cạn
là tiếng thở của đất sau cơn mưa dầm
là bàn tay khô ráp chạm vào tóc con
và hóa thành ngọn gió hiền lành giữa miền châu thổ.
Có lẽ
trên bầu trời mỗi đêm con ngước nhìn
ngôi sao sáng nhất
chính là đôi mắt cha
vẫn dõi theo
nhẹ thôi
mà bừng lên cội nguồn của một mùa xa lắc…
PHAN ĐẠI DUY


