Mùa

(VNBĐ – Thơ). 

Đất, sang mùa tụ hoa trái ngón tay
Thời khắc giữ mùa ta mẹ rặn đẻ
Cái trứng nở, mãn khai và dịch thể
Bên người tai ương dịch số lộc phường

Sống lưu thân. Về quê cũ náu nương
Bước vô hồn qua tờ rơi bạc thật
Tờ bạc vãi vung cầu linh ai khuất
Hay cầu linh ai nhặt mót đường sầu

Bạn sớm bỏ đời thấu tới cực đau
Con mắt khép hờ cửa thiêng vạn phúc
Niệm ý tồn sinh có từ lòng thức
Mùa hạnh rưng rưng giọt lệ Quỳnh Hương.

ĐÀO VIẾT BỬU

(Văn nghệ Bình Định số 97 tháng 5.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ