Phóng sinh mùa thu

(VNBĐ – Thơ).

Tương tư gì giọt ngâu vừa rơi…
Miền trăng mù sương xưa phơi màu dang dở…
Em phóng sinh gì mùa thu yêu dấu thoáng bóng chim ngàn tha sợi gió thuyền quyên về trọ nắng chiều hồng hoang cổ tháp…

Những bậc thiền lưu dấu phiến đời lá trớt vào đêm hóa thạch cánh bèo hào hoa đời sóng…

Ai giấu phía xanh chiều hực hỡ một thu phai duyên nợ tha phương những thân phận tình cờ…

Vành đai lửa Thái Bình Dương âm âm những lằn sóng kỷ hà trôi giạt muôn tiếng thở dài bơ vơ mẫu hệ…

LÊ ÂN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Con viết cho cha trong một chiều lặng gió

Cha chẳng bao giờ nói về yêu thương
chỉ lặng lẽ dậy sớm hơn bình minh con biết
trước khi tiếng gà cất giọng
trước khi cánh đồng trổ chín
bàn tay cha đã nắm cả vụ mùa

Tự khúc chiều quê…

Phía đó nắng chiều rơi khắp lối
Bếp nhà ai giăng khói nồng nàn
Trong mơ đắm bước về rất vội
Bầy dế kêu vọng tiếng thì thầm.

Ánh sáng & Hương thơm

Cơn gió lạ ở làng quê những ngày “tập kết” trôi qua rồi. Con tàu đã rẽ sóng mang Phương và bao bạn bè nhỏ tuổi đi về một chân trời xa lạ. Bờ biển Quy Nhơn lặng lại…

Hai hạt đậu trong lòng đất

Tôi không nhận ra ba đã già, cho đến mùa xuân năm rồi trở về từ thành phố, ba đến đón tôi. Và tôi ngồi sau xe, chợt thấy những sợi tóc bạc lòe xòe ẩn hiện sau chiếc mũ sờn…