Thơ

Từ ngày má mất

Vừa về tới đầu ngõ
Tim bỗng đập rộn ràng
Sực nhớ không còn má
Con thành kẻ lang thang

Bên bậu cửa

Con ở xa, lâu ngày mới về nhà
Đã thấy má ngồi đợi bên bậu cửa
Tóc má bạc xóa
Lưng má đã còng

Quả thị

Bà hái cho quả thị
Bé đem giấu ngăn bàn
Đinh ninh mai thức dậy
Sẽ gặp cô Tấm ngoan

Mùa thu em đi học

Heo may về ngang ngõ
Giọt sương óng ánh vàng
Đàn cò chở thu sang
Làm vương bao sợi nắng

Trống trường gọi nắng mùa thu

Mặt trời trùm chiếc chăn bông
Ôm bao sợi nắng trong lòng ngủ say
Mẹ ơi con dậy rồi đây
Tiếng chim cu gáy gọi ngày mới sang

Khoảnh khắc

ta cứ đợi một chiều không trở lại
cần mẫn gieo vào mảnh vườn
biết đâu trong những ngày thê lương
lại nảy một luống xanh hy vọng

Rong rêu

trăm năm trước ta là ai, chẳng rõ
và ở đâu trong kiếp đọa đày
giữa trần đời ngập chìm tội lỗi
ta làm đau những gương mặt quanh đây

Trong cú rơi đầu tiên

Em gửi lại nụ hôn phía bên kia bầu trời
Nơi bóng tối những giấc mơ thoát xác
Để giọt sương ngàn năm rơi xuống trong tin mừng đầu tiên
Tiếng rơi tròn như da thịt

Lầm lỡ

Tôi đã đi qua những cuộc dở dang
đem lầm lỡ về xây gác bóng
Xót xa đôi mắt buồn đan chiều tím lặng
Biết về đâu

Trả nhớ cho anh

Thu sang rồi em trả nhớ cho anh
Cái nỗi chòng chành giữa mùa bão nổi
Gió xóa dấu chân đã từng chung lối
Cuối vườn khuya cải lặng lẽ đơm hoa

Quy Nhơn chiều biển nhớ

Chiều nay tôi lại về với biển
Ngắm hoàng hôn nhuộm tím chân mây
Ngoài khơi xa hải âu cánh mỏi
Vượt muôn trùng sóng gió… về đâu

Quanh triền vú mẹ

Lời ru đỏ hỏn vòm chiều
Nghe đời xanh lại bên triền vú xưa
Chỉ là một thoáng cơn mưa
Đời người như thể mới vừa trú chân

Kế tục

chiều nay
không có ai kế tục nỗi buồn
anh ngồi đây chia lời ru của mẹ

Người quê

Mãi hồn hậu nhé, quê ơi!
như cây lúa nước, từ thời xưa xa
mạch nguồn từ núi chảy ra
nâng niu từng giọt để mà lên xanh!

Vọng phu

Nàng tựa vào vách đá
Dõi nghìn trùng biển xanh
Đứa con còn ẵm ngửa
Phơi sương nắng, mưa dầm…

Từ ngày má mất

Vừa về tới đầu ngõ
Tim bỗng đập rộn ràng
Sực nhớ không còn má
Con thành kẻ lang thang

Bên bậu cửa

Con ở xa, lâu ngày mới về nhà
Đã thấy má ngồi đợi bên bậu cửa
Tóc má bạc xóa
Lưng má đã còng

Quả thị

Bà hái cho quả thị
Bé đem giấu ngăn bàn
Đinh ninh mai thức dậy
Sẽ gặp cô Tấm ngoan

Mùa thu em đi học

Heo may về ngang ngõ
Giọt sương óng ánh vàng
Đàn cò chở thu sang
Làm vương bao sợi nắng

Trống trường gọi nắng mùa thu

Mặt trời trùm chiếc chăn bông
Ôm bao sợi nắng trong lòng ngủ say
Mẹ ơi con dậy rồi đây
Tiếng chim cu gáy gọi ngày mới sang

Khoảnh khắc

ta cứ đợi một chiều không trở lại
cần mẫn gieo vào mảnh vườn
biết đâu trong những ngày thê lương
lại nảy một luống xanh hy vọng

Rong rêu

trăm năm trước ta là ai, chẳng rõ
và ở đâu trong kiếp đọa đày
giữa trần đời ngập chìm tội lỗi
ta làm đau những gương mặt quanh đây

Trong cú rơi đầu tiên

Em gửi lại nụ hôn phía bên kia bầu trời
Nơi bóng tối những giấc mơ thoát xác
Để giọt sương ngàn năm rơi xuống trong tin mừng đầu tiên
Tiếng rơi tròn như da thịt

Lầm lỡ

Tôi đã đi qua những cuộc dở dang
đem lầm lỡ về xây gác bóng
Xót xa đôi mắt buồn đan chiều tím lặng
Biết về đâu

Trả nhớ cho anh

Thu sang rồi em trả nhớ cho anh
Cái nỗi chòng chành giữa mùa bão nổi
Gió xóa dấu chân đã từng chung lối
Cuối vườn khuya cải lặng lẽ đơm hoa

Quy Nhơn chiều biển nhớ

Chiều nay tôi lại về với biển
Ngắm hoàng hôn nhuộm tím chân mây
Ngoài khơi xa hải âu cánh mỏi
Vượt muôn trùng sóng gió… về đâu

Quanh triền vú mẹ

Lời ru đỏ hỏn vòm chiều
Nghe đời xanh lại bên triền vú xưa
Chỉ là một thoáng cơn mưa
Đời người như thể mới vừa trú chân

Kế tục

chiều nay
không có ai kế tục nỗi buồn
anh ngồi đây chia lời ru của mẹ

Người quê

Mãi hồn hậu nhé, quê ơi!
như cây lúa nước, từ thời xưa xa
mạch nguồn từ núi chảy ra
nâng niu từng giọt để mà lên xanh!

Vọng phu

Nàng tựa vào vách đá
Dõi nghìn trùng biển xanh
Đứa con còn ẵm ngửa
Phơi sương nắng, mưa dầm…