Thơ

Đêm

Ký ức ăn mòn mảng tường rêu vữa
hiện những mặt người
vài ba nụ cười
vài ba ánh mắt
quay cuồng thực hư

Nghe em

Giữa mùa lá
Rồi mọi thứ sẽ quay trở lại 
vì em không cầm gì trên ngón tay thon
Giữ giùm anh mùa lá

Rơi

Nỗi buồn trong túi đã rơi
Con đường tan tầm dựng lên như vách núi
Không thể bước đến
Không thể rời đi…

Bình minh

Bình minh vừa thức dậy
Âm thanh bỗng rộn ràng
Anh gà trống gáy vang
Chị mái mơ cục tác

Cỏ xanh về phía cũ

Dưới góc nhà khuya sớm
những vào ra chạm vào hoang vắng
chỉ bóng mây trú ngõ nhà mình
cha gỡ trúc tre đan màu thúng cũ

Khuya

Nửa khuya xếp áo cho người cũ
Nghe cả thiên thu bỗng rủ về
Chẳng còn cay mắt hay rơi lệ
Sao thấy đêm này dài lê thê

Đàn bà gánh những bôn ba

Đàn bà làm mẹ làm cha
Tự dựng cho mình khu vườn rợp mát
Chở con về sớm khuya ngọt nhạt
Bữa cơm dưa cười nói đủ đầy

Ngày mới sao mình chưa mới

Chào ngày mới nhưng sao mình vẫn cũ
Trái đất ừ, ta có khác chi đâu
Chỉ mưa nắng đủ phép màu định vị
Cả đất trời cùng vạn vật lung linh…

Muộn

Ai chẳng có một thời trai trẻ
Thời chỉ yêu ai, đâu dám yêu mình

Lạc

Một mình
đứng tựa bơ vơ
sông xưa
đã lấp đôi bờ cỏ khô

Chim Lạc

bay ngút ngàn khung trời nhiệt đới
chim Lạc lượn những vòng thánh thiện trên xứ sở trù phú đất đai
qua những nghìn năm thăng trầm mất còn hưng phế

Đêm

Ký ức ăn mòn mảng tường rêu vữa
hiện những mặt người
vài ba nụ cười
vài ba ánh mắt
quay cuồng thực hư

Nghe em

Giữa mùa lá
Rồi mọi thứ sẽ quay trở lại 
vì em không cầm gì trên ngón tay thon
Giữ giùm anh mùa lá

Rơi

Nỗi buồn trong túi đã rơi
Con đường tan tầm dựng lên như vách núi
Không thể bước đến
Không thể rời đi…

Bình minh

Bình minh vừa thức dậy
Âm thanh bỗng rộn ràng
Anh gà trống gáy vang
Chị mái mơ cục tác

Cỏ xanh về phía cũ

Dưới góc nhà khuya sớm
những vào ra chạm vào hoang vắng
chỉ bóng mây trú ngõ nhà mình
cha gỡ trúc tre đan màu thúng cũ

Khuya

Nửa khuya xếp áo cho người cũ
Nghe cả thiên thu bỗng rủ về
Chẳng còn cay mắt hay rơi lệ
Sao thấy đêm này dài lê thê

Đàn bà gánh những bôn ba

Đàn bà làm mẹ làm cha
Tự dựng cho mình khu vườn rợp mát
Chở con về sớm khuya ngọt nhạt
Bữa cơm dưa cười nói đủ đầy

Ngày mới sao mình chưa mới

Chào ngày mới nhưng sao mình vẫn cũ
Trái đất ừ, ta có khác chi đâu
Chỉ mưa nắng đủ phép màu định vị
Cả đất trời cùng vạn vật lung linh…

Muộn

Ai chẳng có một thời trai trẻ
Thời chỉ yêu ai, đâu dám yêu mình

Lạc

Một mình
đứng tựa bơ vơ
sông xưa
đã lấp đôi bờ cỏ khô

Chim Lạc

bay ngút ngàn khung trời nhiệt đới
chim Lạc lượn những vòng thánh thiện trên xứ sở trù phú đất đai
qua những nghìn năm thăng trầm mất còn hưng phế