Thơ dự thi của Thái An Khánh

(VNBĐ – Thơ dự thi).

Tiếng hát em

Ta thấy dòng trầm tích ngàn năm cựa quậy
Tuổi đôi mươi nhựa sống vút trào
Núi đồi trôi cùng trăng ra biển
Bờ eo nào neo giấc mơ thơm.

Ta lặng sâu vào tiếng hát em
Nhấm nháp vị đời nắng quái mưa sa
Lòng tịch nhiên ánh sáng hải hà
Con mắt biết mọi điều tan hợp.

Ta chạm tay vào tiếng hát em
Hương nở hoa thời gian huyền nhiệm
Cùng nhau bay vũ trụ khôn cùng
Hạnh phúc – tự do tuyệt đối…

 

Tự tình Bình Định

Núi Bà những hang đá diệu kì
Hòn Vọng Phu dõi mắt biển Đông
Tiếng cuốc nào vang vọng đâu đây

Sông Côn dải lụa xanh ngần
Bữa ấy đêm trăng em tắm
Anh lặng si như Từ Thức

Mảnh đất in dấu chân ba anh em
Mua bán trầu, học võ, tuyển binh
Năm Kỷ Dậu quân Thanh bạt vía
Giang sơn một dải cờ đào

Cụ Đào Tấn hậu tổ Tuồng Bình Định
Huỳnh Mai ngọn sóng nào còn vỗ
Mùa xuân ấy mai vàng cả núi
Chiều nhìn Thị Nại mây bay

Hải Giang kì quan miền nhiệt đới
Nao lòng du khách muôn phương
Con đường mang tên Xuân Diệu
Mịn màng bờ cát eo thon
Đêm mặn mòi phố hát
Bóng tháp xanh thuở ngàn năm
Vũ điệu Shiva và Shakti
Âm dương từ đó sinh sôi

Địa linh Bình Định ai khơi mạch
Ân nghĩa dày con cháu khắc ghi
Tiếp bước bản hùng ca bất diệt
Ơi quê hương khúc hát tự tình.

THÁI AN KHÁNH

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Chái bếp vương mùi khói

Chái bếp nhỏ thôi, vách tường gạch cũ kĩ, lấm lem tro bụi, vậy mà ấm lạ. Đều đặn mỗi ngày, gà vừa cất tiếng gáy, má đã dậy nhóm lửa, ngọn lửa con nhảy tí tách, mùi khói quyện hơi sương cay sè mắt…

Thương những ngọn đồi

Cô quên hết mọi thứ trên đời bây giờ, ngoại trừ điều dường như là tuyệt đối cần thiết: đưa người phụ nữ đó trở lại những ngọn đồi khi bà còn có thể nhìn thấy chúng…

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…