Một mùa thu lăng lắc cuối chân đồi

(VNGL- Thơ).
Biển hát lời sóng vỗ khơi xa
khảm vào đá những di hài của gió(*)
thăm thẳm đêm
ánh lân tinh chẳng đủ vơi cơn cớ

một mùa thu lăng lắc cuối chân đồi

Những khoảng trời đi mãi vẫn đơn côi
ru tháng năm lén buồn vương môi mắt
người cầm bằng qua sông không lần trở bước
em trôi theo mùa hoa

không kịp cúi chào

Vạn dặm đường dài
thang đời mãi chênh chao
nên quá khó cho đôi lần hạnh ngộ
đủ vui buồn để buồn vui chỉ là tiếng thở
em vuốt tóc mình

biết chẳng dễ gì mở cánh cửa ngày sau

Em bỏ núi quay trở về nghe biển
sóng mơn man những vết xước chưa lành
nên buốt xót từ ngọn nguồn sâu thẳm

một mùa thu hoa lá bỗng lìa cành

Biển nhân từ
biển thấu chữ bao dung
nên rộng lượng ôm em bằng bàn tay dạt dào của sóng
chỉ gió biết núi đồi em lồng lộng
khuyết một ánh nhìn
biển cả cũng

…bằng không!

NGÔ THANH VÂN
(*). Mượn ý Lữ Hồng.

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Bài hát của bảy giấc mơ

Bảy đêm rồi, trong giấc mơ tôi không biết hình thể nàng ra sao. Chỉ ánh mắt sâu và buồn như giai điệu của điệp khúc Gloomy Sunday ám ảnh tôi cùng với khuôn mặt màu xanh pha sắc tím…

Chái bếp vương mùi khói

Chái bếp nhỏ thôi, vách tường gạch cũ kĩ, lấm lem tro bụi, vậy mà ấm lạ. Đều đặn mỗi ngày, gà vừa cất tiếng gáy, má đã dậy nhóm lửa, ngọn lửa con nhảy tí tách, mùi khói quyện hơi sương cay sè mắt…

Thương những ngọn đồi

Cô quên hết mọi thứ trên đời bây giờ, ngoại trừ điều dường như là tuyệt đối cần thiết: đưa người phụ nữ đó trở lại những ngọn đồi khi bà còn có thể nhìn thấy chúng…

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…