Một mùa thu lăng lắc cuối chân đồi

(VNGL- Thơ).
Biển hát lời sóng vỗ khơi xa
khảm vào đá những di hài của gió(*)
thăm thẳm đêm
ánh lân tinh chẳng đủ vơi cơn cớ

một mùa thu lăng lắc cuối chân đồi

Những khoảng trời đi mãi vẫn đơn côi
ru tháng năm lén buồn vương môi mắt
người cầm bằng qua sông không lần trở bước
em trôi theo mùa hoa

không kịp cúi chào

Vạn dặm đường dài
thang đời mãi chênh chao
nên quá khó cho đôi lần hạnh ngộ
đủ vui buồn để buồn vui chỉ là tiếng thở
em vuốt tóc mình

biết chẳng dễ gì mở cánh cửa ngày sau

Em bỏ núi quay trở về nghe biển
sóng mơn man những vết xước chưa lành
nên buốt xót từ ngọn nguồn sâu thẳm

một mùa thu hoa lá bỗng lìa cành

Biển nhân từ
biển thấu chữ bao dung
nên rộng lượng ôm em bằng bàn tay dạt dào của sóng
chỉ gió biết núi đồi em lồng lộng
khuyết một ánh nhìn
biển cả cũng

…bằng không!

NGÔ THANH VÂN
(*). Mượn ý Lữ Hồng.

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Đêm

Ký ức ăn mòn mảng tường rêu vữa
hiện những mặt người
vài ba nụ cười
vài ba ánh mắt
quay cuồng thực hư

Ma chữ

Từ ngày ngồi ngôi cao, con ma chữ không làm Thái sư mất ngủ nữa. Xung quanh Thái sư không lúc nào thiếu bọn ngáo chữ, luôn vun bút tung hê Thái sư đến mây xanh…

Êm như nước chảy

Cả trăm năm qua, họ Trương ở Mật Thiện luôn nổi tiếng hơn họ Hồ của Dương Tây. Vì thế, người họ Hồ luôn đố kỵ, cứ được dịp là tìm cách hạ bệ họ Trương…

Hai dòng chảy

Căn gác trọ buổi sáng im lìm như bỏ hoang, các cô gái đã ngủ vùi. Lý tựa cằm lên khung cửa sổ, hướng về dãy núi xa. Nỗi nhớ khẽ khàng, chậm chạp gặm mòn…