Nước mắt đảo xa

(VNGL – Thơ).

Cho tôi khóc giữa bốn bề sóng biển
Nước mắt hòa vị muối
Lòng đại dương ôm thêm giọt mặn

Biển có đầy thêm?

Ráng chiều nhuộm những ngôi mộ gió
Người lênh đênh có tìm được tên mình
trên tấm bia rêu phong
Người gánh cát lấp đầy ruộng. Gió đẩy cát bay
Đời cát quẩn quanh

Thời gian như dấu hỏi neo trên đá xám màu năm tháng

Đôi mắt người đàn bà ngóng biển
Đôi mắt trũng sâu những đêm không ngủ
Những thân tàu như lá dập dềnh

Giữa biển khơi nơi nào cũng sinh ra bão

Bao nhiêu linh hồn nương vào đâu
Những ngôi mộ gió hiền như nụ cười chắt ra từ biển
Chỉ có cát bay bụi mắt chiều

Thêm giọt mặn tan vào lòng đại dương thăm thẳm…

ĐÀO AN DUYÊN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ