(VNGL – Thơ).
Ngày em vấp gió trên đồi
trăng biết nương phía ngực gầy để lạnh
ta là cỏ trống dần bến bãi
tháng năm cho chiếc bóng rạp chiều.
Đêm xanh hơn và ngày đông đang tới
sấm giật lên điều vô nghĩa chiều nay
ta cơn khát cuối mùa chưa dứt mộng.
Ngõ vào mắt em
xin gió ru êm
ta lang thang với những mùa sau chót.
Ơn em nhắc chừng hạnh phúc
là biết buồn trên một nỗi đắng cay.
LỮ HỒNG

