Cuối chiều

(VNGL – Thơ). 

Nếu bông hoa có thể hiểu được mình
hãy hôn bông hoa bằng cái hôn bao dung và trìu mến

Nếu mặt đất đầy nỗi buồn màu xanh
hãy quên đi những gấp khúc trên đường xa thẳm
như chẳng có bao giờ tồn tại
một mảnh đời
va chạm những giấc mơ đổ vỡ

Nhưng giấc mơ của bông hoa ấy đâu
hay chúng đã khép từ lâu những mộng mị
hãy tập làm một người bình thường
trong veo trong những màu xanh của nỗi buồn
lòng xót thương phủ lên ngày rợn khói

Ở những góc khuất của bóng tối
bóng trăng hiện về khuyết mãi khuyết dần
mập mờ những bão lửa mắt người nhiều cơn mất ngủ
những cơn sóng ùa vào quên lãng
trào lên rồi trào lên

Nếu không thể chạm tới một ký ức một lỗi lầm
nếu không thể chìm trong trái tim quên lãng
hãy để nỗi đau gặm nhấm một con người bình thường
đã nhiều lần lửa khói
đã nhiều lần than nguội
tinh khôi trên đường đầy mưa
quên đi những đường xa thẳm
những chực chờ tiến tới
trí óc lụa là quanh quẩn
trong một miền sáng tối

Chẳng ai biết một đôi mắt nào
đã từng mở
trong mong đợi.

NGUYỄN ĐẶNG THÙY TRANG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Con viết cho cha trong một chiều lặng gió

Cha chẳng bao giờ nói về yêu thương
chỉ lặng lẽ dậy sớm hơn bình minh con biết
trước khi tiếng gà cất giọng
trước khi cánh đồng trổ chín
bàn tay cha đã nắm cả vụ mùa

Tự khúc chiều quê…

Phía đó nắng chiều rơi khắp lối
Bếp nhà ai giăng khói nồng nàn
Trong mơ đắm bước về rất vội
Bầy dế kêu vọng tiếng thì thầm.

Ánh sáng & Hương thơm

Cơn gió lạ ở làng quê những ngày “tập kết” trôi qua rồi. Con tàu đã rẽ sóng mang Phương và bao bạn bè nhỏ tuổi đi về một chân trời xa lạ. Bờ biển Quy Nhơn lặng lại…

Hai hạt đậu trong lòng đất

Tôi không nhận ra ba đã già, cho đến mùa xuân năm rồi trở về từ thành phố, ba đến đón tôi. Và tôi ngồi sau xe, chợt thấy những sợi tóc bạc lòe xòe ẩn hiện sau chiếc mũ sờn…