Thơ

Bắp chân trần

Bắp chân trần
như những ngọn đèn thần
mặt trời hồng
lung linh bên cánh sóng

Nơi giấu tuổi thơ tôi

Nơi tôi lớn lên
có con đường in lằn xe thổ mộ
những con sông gầy trơ xương cát mùa khô
tháp trầm mặc nghiêng ráng chiều bóng đổ

Gót thu

Ta rơi như chiếc lá
em thương thì về làm mùa thu với ta
mùa thu không chỉ mỗi mình
dẫu thêm vàng em

Một giọt sương rơi

Chạnh niềm sương khói mênh mang
Chẳng mong đến được Niết bàn – Thiên thai
Chỉ mong biển rộng sông dài
Nước non mãi trọn hình hài nước non

Chiều nay biển

Thôi chào những chùm cúc biển
Vừa nâng đã vỡ trong tay!

Triết lý của hoa

Vì chú ý đến hoa và tiếng vỗ tay hai bên bờ
Trong hội đua ghe ngo thuyền anh về chậm nhất
Điều đó có nghĩa là biến mất
Bóng cô gái trên bờ hẹn anh!

Câu đêm

Trong ánh sáng chiều trời 
anh 
mang giấc mơ màu xanh thả lên những đồng hoang

Đóa hoa cẩm tú

Đôi môi mấp máy
Hôn bàn tay sương gầy lạnh trắng
Gương mặt em tràn ra ngoài ánh sáng
uống cạn tôi

Nhân duyên

Giữ lại bên đời chút nghĩa tình ấm áp
Giữ lại bên đời sự cởi mở thân thương
Giữ lại bên cha con chữ ngọt ngào
Và một chút hồn nhiên thơ trẻ.

Biển

Tôi nhớ biển mỗi sớm tinh mơ
Trời còn yên giấc giữa sương mờ
Cát trải thảm nâng gót chân nhỏ
Gió dịu dàng đón một nàng thơ

Phù điêu

Ai ký gởi vào bức phù điêu
tròn trịa hình hài thiếu nữ.
Những ngón tay xinh đang lả lướt tấm xuân thì
nồng nàn hoa cỏ.

Chiều

Tôi nán lòng đợi gió
Mấp mé sau vườn
Em ơi!…

Quê nhà  

Tổ dồng dộc lủng lẳng ngọn tre treo trong nỗi nhớ 
tiếng chiền chiện thao thiết gọi con 
    chưa đủ sức bay khỏi cánh đồng mùa gặt…

Bắp chân trần

Bắp chân trần
như những ngọn đèn thần
mặt trời hồng
lung linh bên cánh sóng

Nơi giấu tuổi thơ tôi

Nơi tôi lớn lên
có con đường in lằn xe thổ mộ
những con sông gầy trơ xương cát mùa khô
tháp trầm mặc nghiêng ráng chiều bóng đổ

Gót thu

Ta rơi như chiếc lá
em thương thì về làm mùa thu với ta
mùa thu không chỉ mỗi mình
dẫu thêm vàng em

Một giọt sương rơi

Chạnh niềm sương khói mênh mang
Chẳng mong đến được Niết bàn – Thiên thai
Chỉ mong biển rộng sông dài
Nước non mãi trọn hình hài nước non

Chiều nay biển

Thôi chào những chùm cúc biển
Vừa nâng đã vỡ trong tay!

Triết lý của hoa

Vì chú ý đến hoa và tiếng vỗ tay hai bên bờ
Trong hội đua ghe ngo thuyền anh về chậm nhất
Điều đó có nghĩa là biến mất
Bóng cô gái trên bờ hẹn anh!

Câu đêm

Trong ánh sáng chiều trời 
anh 
mang giấc mơ màu xanh thả lên những đồng hoang

Đóa hoa cẩm tú

Đôi môi mấp máy
Hôn bàn tay sương gầy lạnh trắng
Gương mặt em tràn ra ngoài ánh sáng
uống cạn tôi

Nhân duyên

Giữ lại bên đời chút nghĩa tình ấm áp
Giữ lại bên đời sự cởi mở thân thương
Giữ lại bên cha con chữ ngọt ngào
Và một chút hồn nhiên thơ trẻ.

Biển

Tôi nhớ biển mỗi sớm tinh mơ
Trời còn yên giấc giữa sương mờ
Cát trải thảm nâng gót chân nhỏ
Gió dịu dàng đón một nàng thơ

Phù điêu

Ai ký gởi vào bức phù điêu
tròn trịa hình hài thiếu nữ.
Những ngón tay xinh đang lả lướt tấm xuân thì
nồng nàn hoa cỏ.

Chiều

Tôi nán lòng đợi gió
Mấp mé sau vườn
Em ơi!…

Quê nhà  

Tổ dồng dộc lủng lẳng ngọn tre treo trong nỗi nhớ 
tiếng chiền chiện thao thiết gọi con 
    chưa đủ sức bay khỏi cánh đồng mùa gặt…