Thơ

Thơ dự thi của Đặng Văn Thắng

Về Hoài Nhơn nghe nồng nàn hương cói
Hoài niệm về những bàn tay.
Hàng trăm năm
Giấc nồng say
Cói vẫn chung tình phận người dệt cói.

Thơ dự thi của Nguyễn Đức Hưng

nắng Hoài Nhơn treo đủng đỉnh ở trên đầu
biển thật thà xanh như triệu năm thủa trước
khi chưa dối gian
khi chưa mất được

Em yêu mùa hè

Em yêu mùa hè
Có hoa phượng vĩ
Từng chùm thủ thỉ
Thắp lửa sân trường

Đi…

Thong dong xuống bể, lên nguồn
Thuyền đi bằng buồm no gió.
Cả ngày đứng yên trong lọ
Bông hoa đi bằng làn hương.

Long bong sóng vỗ

Long bong sóng vỗ
Theo những thân tàu
Sóng ơi, hãy kể
Bạn đi về đâu?

Khúc ru ngày về

(VNBĐ – Văn trẻ). Mẹ tôi nhóm bếp lá dừa Thấy trong ngọn lửa chợt thừa nỗi đau Củi khô ướt trận mưa rào Khói đùn cay mắt bay vào lặng im. Ngõ quê nghe gió qua thềm Mẹ ngồi tựa cửa làm nên cuộc

Sen

Ủ trong bùn đen hình hài mơ mộng
Cỏ nhỏ giọt tinh khiết
Nắng nhỏ giọt vàng ấm
Cánh đồng nhỏ giọt bao dung

Côn Đảo

Côn Đảo
Núi vượt lên từ biển
Mùa hè trên tấm toan xanh
Hoa điệp vàng thả những ngôi sao không lặn

Ở Côn Đảo

Ở Côn Đảo 
nhiều cây xanh 
nhiều cây di sản 
chứng nhân trăm năm dâu bể 

Phố đêm

Phố đêm thong dong thả bước
lao xao con sóng vỗ bờ
vầng trăng sáng như điều ước
hình em như thực như mơ.

Tiếng sáo 

Những ngón tay và đêm 
Ngân lên
Đâu đó có người mở cửa 
Ánh trăng tràn vào nhà 
Và tiếng sáo men theo những bước chân vội vã 

Làn hương

Thoát ra từ những đêm dài
Bay ra từ cơn gió
Hương tự mình lang thang
Bầu trời mặt đất rộng
Bởi làn hương loang dài.

Thơ dự thi của Đặng Văn Thắng

Về Hoài Nhơn nghe nồng nàn hương cói
Hoài niệm về những bàn tay.
Hàng trăm năm
Giấc nồng say
Cói vẫn chung tình phận người dệt cói.

Thơ dự thi của Nguyễn Đức Hưng

nắng Hoài Nhơn treo đủng đỉnh ở trên đầu
biển thật thà xanh như triệu năm thủa trước
khi chưa dối gian
khi chưa mất được

Em yêu mùa hè

Em yêu mùa hè
Có hoa phượng vĩ
Từng chùm thủ thỉ
Thắp lửa sân trường

Đi…

Thong dong xuống bể, lên nguồn
Thuyền đi bằng buồm no gió.
Cả ngày đứng yên trong lọ
Bông hoa đi bằng làn hương.

Long bong sóng vỗ

Long bong sóng vỗ
Theo những thân tàu
Sóng ơi, hãy kể
Bạn đi về đâu?

Khúc ru ngày về

(VNBĐ – Văn trẻ). Mẹ tôi nhóm bếp lá dừa Thấy trong ngọn lửa chợt thừa nỗi đau Củi khô ướt trận mưa rào Khói đùn cay mắt bay vào lặng im. Ngõ quê nghe gió qua thềm Mẹ ngồi tựa cửa làm nên cuộc

Sen

Ủ trong bùn đen hình hài mơ mộng
Cỏ nhỏ giọt tinh khiết
Nắng nhỏ giọt vàng ấm
Cánh đồng nhỏ giọt bao dung

Côn Đảo

Côn Đảo
Núi vượt lên từ biển
Mùa hè trên tấm toan xanh
Hoa điệp vàng thả những ngôi sao không lặn

Ở Côn Đảo

Ở Côn Đảo 
nhiều cây xanh 
nhiều cây di sản 
chứng nhân trăm năm dâu bể 

Phố đêm

Phố đêm thong dong thả bước
lao xao con sóng vỗ bờ
vầng trăng sáng như điều ước
hình em như thực như mơ.

Tiếng sáo 

Những ngón tay và đêm 
Ngân lên
Đâu đó có người mở cửa 
Ánh trăng tràn vào nhà 
Và tiếng sáo men theo những bước chân vội vã 

Làn hương

Thoát ra từ những đêm dài
Bay ra từ cơn gió
Hương tự mình lang thang
Bầu trời mặt đất rộng
Bởi làn hương loang dài.