Thơ dự thi của Đặng Văn Thắng
Về Hoài Nhơn nghe nồng nàn hương cói
Hoài niệm về những bàn tay.
Hàng trăm năm
Giấc nồng say
Cói vẫn chung tình phận người dệt cói.
Về Hoài Nhơn nghe nồng nàn hương cói
Hoài niệm về những bàn tay.
Hàng trăm năm
Giấc nồng say
Cói vẫn chung tình phận người dệt cói.
nắng Hoài Nhơn treo đủng đỉnh ở trên đầu
biển thật thà xanh như triệu năm thủa trước
khi chưa dối gian
khi chưa mất được
Những đứa trẻ ngồi trước cửa nhà tôi
Vừa ăn vặt vừa kể về ước mơ khi lớn
Trong mắt chúng cái gì cũng tuyệt
Thong dong xuống bể, lên nguồn
Thuyền đi bằng buồm no gió.
Cả ngày đứng yên trong lọ
Bông hoa đi bằng làn hương.
(VNBĐ – Văn trẻ). Mẹ tôi nhóm bếp lá dừa Thấy trong ngọn lửa chợt thừa nỗi đau Củi khô ướt trận mưa rào Khói đùn cay mắt bay vào lặng im. Ngõ quê nghe gió qua thềm Mẹ ngồi tựa cửa làm nên cuộc
Ủ trong bùn đen hình hài mơ mộng
Cỏ nhỏ giọt tinh khiết
Nắng nhỏ giọt vàng ấm
Cánh đồng nhỏ giọt bao dung
Côn Đảo
Núi vượt lên từ biển
Mùa hè trên tấm toan xanh
Hoa điệp vàng thả những ngôi sao không lặn
Phố đêm thong dong thả bước
lao xao con sóng vỗ bờ
vầng trăng sáng như điều ước
hình em như thực như mơ.
“Vấp bóng mình” là tập thơ của nhà thơ Nguyễn Ngọc Lối, gồm 77 bài được tác giả chắt lọc, chọn lựa trong số thi phẩm sáng tác từ năm 2020 đến nay…
Về ruộng muối Đề Gi
Giọt mồ hôi của biển
Ta thương đời nắng gió
Trên tay mẹ chai sần
Những ngón tay và đêm
Ngân lên
Đâu đó có người mở cửa
Ánh trăng tràn vào nhà
Và tiếng sáo men theo những bước chân vội vã
Thoát ra từ những đêm dài
Bay ra từ cơn gió
Hương tự mình lang thang
Bầu trời mặt đất rộng
Bởi làn hương loang dài.
Về Hoài Nhơn nghe nồng nàn hương cói
Hoài niệm về những bàn tay.
Hàng trăm năm
Giấc nồng say
Cói vẫn chung tình phận người dệt cói.
nắng Hoài Nhơn treo đủng đỉnh ở trên đầu
biển thật thà xanh như triệu năm thủa trước
khi chưa dối gian
khi chưa mất được
Những đứa trẻ ngồi trước cửa nhà tôi
Vừa ăn vặt vừa kể về ước mơ khi lớn
Trong mắt chúng cái gì cũng tuyệt
Thong dong xuống bể, lên nguồn
Thuyền đi bằng buồm no gió.
Cả ngày đứng yên trong lọ
Bông hoa đi bằng làn hương.
(VNBĐ – Văn trẻ). Mẹ tôi nhóm bếp lá dừa Thấy trong ngọn lửa chợt thừa nỗi đau Củi khô ướt trận mưa rào Khói đùn cay mắt bay vào lặng im. Ngõ quê nghe gió qua thềm Mẹ ngồi tựa cửa làm nên cuộc
Ủ trong bùn đen hình hài mơ mộng
Cỏ nhỏ giọt tinh khiết
Nắng nhỏ giọt vàng ấm
Cánh đồng nhỏ giọt bao dung
Côn Đảo
Núi vượt lên từ biển
Mùa hè trên tấm toan xanh
Hoa điệp vàng thả những ngôi sao không lặn
Phố đêm thong dong thả bước
lao xao con sóng vỗ bờ
vầng trăng sáng như điều ước
hình em như thực như mơ.
“Vấp bóng mình” là tập thơ của nhà thơ Nguyễn Ngọc Lối, gồm 77 bài được tác giả chắt lọc, chọn lựa trong số thi phẩm sáng tác từ năm 2020 đến nay…
Về ruộng muối Đề Gi
Giọt mồ hôi của biển
Ta thương đời nắng gió
Trên tay mẹ chai sần
Những ngón tay và đêm
Ngân lên
Đâu đó có người mở cửa
Ánh trăng tràn vào nhà
Và tiếng sáo men theo những bước chân vội vã
Thoát ra từ những đêm dài
Bay ra từ cơn gió
Hương tự mình lang thang
Bầu trời mặt đất rộng
Bởi làn hương loang dài.
TẠP CHÍ VĂN NGHỆ GIA LAI ĐIỆN TỬ
CƠ QUAN CHỦ QUẢN: HỘI VĂN HỌC NGHỆ THUẬT TỈNH GIA LAI
Tổng biên tập: Trần Quang Khanh
Giấy phép hoạt động tạp chí in và tạp chí điện tử số 17/GP-BTTTT của Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 13.01.2023
Tòa soạn: 103 Phan Bội Châu, phường Quy Nhơn, tỉnh Gia Lai
Điện thoại: 02563.822167 – 02563.822187
Email: vannghebinhdinhdientu@gmail.com
Bản quyền thuộc về tạp chí Văn nghệ Gia Lai