Thơ

Hồi ức

Bao năm rồi vẫn không quên được
Cô gái giao liên có đôi mắt đen 
đưa ta qua đường mười chín
Ngang trời từng loạt bom rơi

Đổi chỗ với trăng

Mẹ ơi con không muốn
Đổi chỗ với trăng đâu
Trăng không có sáp màu
Vẽ nụ cười cho mẹ

Mùa đông

Sớm nay bừng tỉnh giấc
Một làn gió se se
Kìa mùa đông đã về
Run hàng cây trước ngõ.

Bài ca của mưa

Trong tiếng rơi rào rạt
Trên đồng ruộng, nương đồi
Có lời ca mưa hát:
– Lớn nhanh nào, lúa ơi!

Tự tình

Đổ xuống buổi chiều là một ngọn núi
Đổ xuống lòng là một bông gạo đỏ
kéo chân anh và em bước qua
Những con đường thoáng chốc thoáng chốc

Gọi tên

xin đừng bày lên kệ son
tôi đen ngòm cho hành trình đơn độc
một màu đen thấm vào khoảng trống
mọc lên từ xa xôi

Uống rượu một mình

căn phòng mất ngủ nên rỗng tuếch
cơn say chưa chịu ngả nghiêng
ta đã thấy gương mặt và bóng mình lướt qua nhau
…giã biệt

Vọng phu

Nắng sục sôi lòng biển
Khô mòn sỏi đá
Cây cỏ trơ xương cát trắng bay tro cốt

Ảo giác

Những hiện thực trộn lẫn vào nhau
Như hai màu hoa trên cùng cánh lá
Hương thơm loang vào đêm huyền ảo
Thôi miên trăng

Dội giữa đốt đêm

Mẹ tuốt vàng trăng
rắc vụn mùa khô cánh đồng
nước đáy núi cạn rồi
người réo rắt trong dịu im những dấu chân đan ngược

Ký ức mùa đông

Những hàng cây trút lá mùa đông
Thời thơ ấu gom lá vàng cho mẹ
Nhen ngọn lửa – xua mùa đông giá lạnh
Ấm lòng con có mẹ chở che

Lỡ hẹn

Em hẹn Tết Tây rồi Tết ta
Về thăm ba mẹ ở quê và…
Chẳng phải ruột rà không gia bối
Sao lòng nhấp nhỏm đợi người xa?

Hồi ức

Bao năm rồi vẫn không quên được
Cô gái giao liên có đôi mắt đen 
đưa ta qua đường mười chín
Ngang trời từng loạt bom rơi

Đổi chỗ với trăng

Mẹ ơi con không muốn
Đổi chỗ với trăng đâu
Trăng không có sáp màu
Vẽ nụ cười cho mẹ

Mùa đông

Sớm nay bừng tỉnh giấc
Một làn gió se se
Kìa mùa đông đã về
Run hàng cây trước ngõ.

Bài ca của mưa

Trong tiếng rơi rào rạt
Trên đồng ruộng, nương đồi
Có lời ca mưa hát:
– Lớn nhanh nào, lúa ơi!

Tự tình

Đổ xuống buổi chiều là một ngọn núi
Đổ xuống lòng là một bông gạo đỏ
kéo chân anh và em bước qua
Những con đường thoáng chốc thoáng chốc

Gọi tên

xin đừng bày lên kệ son
tôi đen ngòm cho hành trình đơn độc
một màu đen thấm vào khoảng trống
mọc lên từ xa xôi

Uống rượu một mình

căn phòng mất ngủ nên rỗng tuếch
cơn say chưa chịu ngả nghiêng
ta đã thấy gương mặt và bóng mình lướt qua nhau
…giã biệt

Vọng phu

Nắng sục sôi lòng biển
Khô mòn sỏi đá
Cây cỏ trơ xương cát trắng bay tro cốt

Ảo giác

Những hiện thực trộn lẫn vào nhau
Như hai màu hoa trên cùng cánh lá
Hương thơm loang vào đêm huyền ảo
Thôi miên trăng

Dội giữa đốt đêm

Mẹ tuốt vàng trăng
rắc vụn mùa khô cánh đồng
nước đáy núi cạn rồi
người réo rắt trong dịu im những dấu chân đan ngược

Ký ức mùa đông

Những hàng cây trút lá mùa đông
Thời thơ ấu gom lá vàng cho mẹ
Nhen ngọn lửa – xua mùa đông giá lạnh
Ấm lòng con có mẹ chở che

Lỡ hẹn

Em hẹn Tết Tây rồi Tết ta
Về thăm ba mẹ ở quê và…
Chẳng phải ruột rà không gia bối
Sao lòng nhấp nhỏm đợi người xa?