Khúc tráng ca ngược về phía núi
Trôi ngược về phía núi đồi Gia Lai
phía đất đỏ bazan gọi màu xanh cây trái
phía gom nước, phù sa cho đồng bằng trù phú
phía chim yến rộn ràng về làm tổ trên đồi cao
Trôi ngược về phía núi đồi Gia Lai
phía đất đỏ bazan gọi màu xanh cây trái
phía gom nước, phù sa cho đồng bằng trù phú
phía chim yến rộn ràng về làm tổ trên đồi cao
Một chiều như vướng bùa mê
Em và hoa bưởi nghiêng về mùa xa
Mộc miên cũng vội bung hoa
Để tôi và cội tre già ngẩn ngơ.
Chiều về đâu đó chiều ơi
Mà nghe nhịp bước bồi hồi tiếng chiêng
Nắng vàng níu gót chân nghiêng
Người đi như trốn khỏi miền hoang vu
ập hồ dâng sông suối đỏ phù sa
rừng xơ xác lá
những trụ đèn gục ngã
anh như người tiền sử
không buồn vui đi hái lượm tin người
Như que kem tan nơi đầu lưỡi
ngày sinh em mang gió Đông về
thổi dọc đường nụ hôn giá buốt
Những nhân vật từ sân khấu bước ra
Khác hơn những gì tôi viết
Bọn gian thần cũng có khi biết khóc
Người trung lương khoảnh khắc cũng đớn hèn!

Chỉ trong vòng một tháng mà có đến hai đồng nghiệp của Đông chết, vì đột tử, ngừng tim. Cả hai đều chết trẻ nên cả công ty sốc lắm, đâu đâu người ta cũng bàn tán xôn xao…

Một sớm mùa thu, khi những chiếc lá còn đang khắc khoải cựa mình giữa hàng cây tĩnh lặng, từ trong mờ ảo nhân sinh, hương hoa còn chưa thức, khẽ khàng dâng lên bầu mắt…

Ngã ba Cheo Reo nhộn nhịp buổi tan tầm. Tôi lao xe vun vút, chạy trốn khỏi sự chộn rộn của một ngày mệt nhoài để về nhà. Tôi nhớ mẹ với những ngày xa quê…

Mặt trời là một cậu bé vui tính. Ngày thường, cậu rất thích đi khắp nơi để chơi đùa cùng mọi người. Vì có gương mặt sáng sủa, tính tình vui vẻ, nên ai cũng chào đón cậu ấy…
Đồng xanh mặc áo trăng vàng
Lũy tre làm dáng dịu dàng khăn sương
Tưng bừng trống giục bốn phương
Ông sao, cá chép… soi đường múa lân.
Vườn nhà em đẹp quá
Có bao nhiêu là cây
Giữa mưa nắng gió mây
Chuyện trò rất vui vẻ

Diêu bông đã trở thành chiếc lá định mệnh của đời thơ Hoàng Cầm. Hơn thế, nó mở rộng biên độ ra khỏi địa hạt của mối tình côi thành biểu tượng của hạnh phúc và nỗi đau…

Bà ấy là một người phụ nữ năm mươi tuổi, tóc trắng, có phong thái như bà hoàng. “Bà Pelagie”, họ gọi bà thế dù bà không kết hôn…

Minh về tới ngôi nhà cũ lúc xế chiều. Tiếng sóng biển quen thuộc từ xa vọng lại nghe đến nao lòng. Lòng Minh rưng rưng xúc động…







Trôi ngược về phía núi đồi Gia Lai
phía đất đỏ bazan gọi màu xanh cây trái
phía gom nước, phù sa cho đồng bằng trù phú
phía chim yến rộn ràng về làm tổ trên đồi cao
Một chiều như vướng bùa mê
Em và hoa bưởi nghiêng về mùa xa
Mộc miên cũng vội bung hoa
Để tôi và cội tre già ngẩn ngơ.
Chiều về đâu đó chiều ơi
Mà nghe nhịp bước bồi hồi tiếng chiêng
Nắng vàng níu gót chân nghiêng
Người đi như trốn khỏi miền hoang vu
ập hồ dâng sông suối đỏ phù sa
rừng xơ xác lá
những trụ đèn gục ngã
anh như người tiền sử
không buồn vui đi hái lượm tin người
Như que kem tan nơi đầu lưỡi
ngày sinh em mang gió Đông về
thổi dọc đường nụ hôn giá buốt
Những nhân vật từ sân khấu bước ra
Khác hơn những gì tôi viết
Bọn gian thần cũng có khi biết khóc
Người trung lương khoảnh khắc cũng đớn hèn!

Chỉ trong vòng một tháng mà có đến hai đồng nghiệp của Đông chết, vì đột tử, ngừng tim. Cả hai đều chết trẻ nên cả công ty sốc lắm, đâu đâu người ta cũng bàn tán xôn xao…

Một sớm mùa thu, khi những chiếc lá còn đang khắc khoải cựa mình giữa hàng cây tĩnh lặng, từ trong mờ ảo nhân sinh, hương hoa còn chưa thức, khẽ khàng dâng lên bầu mắt…

Ngã ba Cheo Reo nhộn nhịp buổi tan tầm. Tôi lao xe vun vút, chạy trốn khỏi sự chộn rộn của một ngày mệt nhoài để về nhà. Tôi nhớ mẹ với những ngày xa quê…

Mặt trời là một cậu bé vui tính. Ngày thường, cậu rất thích đi khắp nơi để chơi đùa cùng mọi người. Vì có gương mặt sáng sủa, tính tình vui vẻ, nên ai cũng chào đón cậu ấy…
Đồng xanh mặc áo trăng vàng
Lũy tre làm dáng dịu dàng khăn sương
Tưng bừng trống giục bốn phương
Ông sao, cá chép… soi đường múa lân.
Vườn nhà em đẹp quá
Có bao nhiêu là cây
Giữa mưa nắng gió mây
Chuyện trò rất vui vẻ

Diêu bông đã trở thành chiếc lá định mệnh của đời thơ Hoàng Cầm. Hơn thế, nó mở rộng biên độ ra khỏi địa hạt của mối tình côi thành biểu tượng của hạnh phúc và nỗi đau…

Bà ấy là một người phụ nữ năm mươi tuổi, tóc trắng, có phong thái như bà hoàng. “Bà Pelagie”, họ gọi bà thế dù bà không kết hôn…

Minh về tới ngôi nhà cũ lúc xế chiều. Tiếng sóng biển quen thuộc từ xa vọng lại nghe đến nao lòng. Lòng Minh rưng rưng xúc động…
TẠP CHÍ VĂN NGHỆ GIA LAI ĐIỆN TỬ
CƠ QUAN CHỦ QUẢN: HỘI VĂN HỌC NGHỆ THUẬT TỈNH GIA LAI
Tổng biên tập: Trần Quang Khanh
Giấy phép hoạt động tạp chí in và tạp chí điện tử số 17/GP-BTTTT của Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 13.01.2023
Tòa soạn: 103 Phan Bội Châu, phường Quy Nhơn, tỉnh Gia Lai
Điện thoại: 02563.822167 – 02563.822187
Email: vannghegialaidientu@gmail.com
Bản quyền thuộc về tạp chí Văn nghệ Gia Lai